[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

/

Chương 47: Cảnh trong gương (1)

Chương 47: Cảnh trong gương (1)

[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

Viễn Đồng

5.343 chữ

19-08-2025

Căn phòng này vốn không phải thế này!

Vu Sinh đương nhiên nhận ra ngay lập tức – hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ của căn phòng từng giam giữ Ngải Lâm, trống rỗng, không có bất kỳ vật bài trí nào, ngay cả một chiếc ghế cũng không có, chỉ có một bức tranh sơn dầu treo trơ trọi trên bức tường đối diện cửa...

Chứ không phải như hiện tại, bày đủ loại gia cụ, trên tường còn treo một chiếc gương đối diện cửa.

Trong lòng dấy lên nghi hoặc và một tia bất an, nhưng Vu Sinh lại không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào trong phòng.

Đương nhiên, hắn biết cái gọi là "cảm giác nguy cơ" này nói ra thì rất huyền diệu, nhưng sau vài lần suýt soát qua cửa tử, hắn quả thực cảm thấy mình đã có chút tri giác đối với hiểm nguy, mà ở đây... hắn cảm thấy căn phòng trước mắt rất an toàn.

Đứng ở cửa do dự vài giây, Vu Sinh cất bước đi vào trong.

Mọi thứ trong phòng trông đều vô cùng bình thường, cũng không vì hắn bước vào mà đột nhiên từ góc tường xông ra một con quái vật cầm chĩa ba, hay từ trên trần nhà rơi xuống một cái lò lửa. Ngoài cửa sổ ánh nắng chan hòa, không khí trong phòng cũng rất trong lành, không hề có mùi ẩm mốc hay tanh hôi đáng ngờ.

Vu Sinh kiểm tra một vòng trong phòng, xác nhận những món gia cụ bài trí ở đây đều chỉ là vật phẩm bình thường, cuối cùng mới đi đến trước chiếc gương đối diện cửa phòng.

Theo ấn tượng của hắn, gương thường không được đặt ở vị trí đối diện cửa ra vào, theo hắn hiểu, một mặt là vì những điều kiêng kỵ trong phong thủy, mặt khác là vì chiếc gương đối diện cửa rất dễ khiến người mở cửa vào nhà ban đêm bị giật mình.

Nhưng hắn không chắc ở "Giới Thành" này có cách nói tương tự hay không.

Hắn chỉ cảm thấy chiếc gương đối diện cửa phòng này mang lại cho mình một cảm giác có phần... quái dị.

Hơn nữa, cảm giác quái dị này không chỉ vì nơi đây vốn treo bức tranh sơn dầu của Ngải Lâm, mà còn vì cảnh tượng trong gương... trông thật kỳ lạ.

Đó là một sự kỳ quái khó tả, cảnh tượng phản chiếu trong gương thực ra rất bình thường, chính là dáng vẻ của căn phòng lúc này. Vu Sinh tỉ mỉ quan sát hồi lâu cũng không tìm ra ngọn nguồn của cảm giác kỳ lạ trong lòng, chỉ là càng nhìn càng thêm nghi hoặc – rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Là kích thước và vị trí của vật phẩm trong gương đã lệch đi một cách khó nhận ra bằng mắt thường? Là độ sáng tối của hình ảnh không hài hòa? Hay là... trong gương đã xuất hiện thứ gì đó mà căn phòng vốn không có?

Vu Sinh suy nghĩ một lát, rồi đưa ngón tay khẽ lướt qua bề mặt gương.

Cảm giác lạnh buốt truyền đến, mặt gương nơi ngón tay hắn chạm vào gợn lên từng vòng sóng nước, hình ảnh trong gương vỡ tan theo những gợn sóng chỉ trong chớp mắt!

Vu Sinh lập tức trợn tròn mắt, bất giác lùi lại nửa bước, và chỉ trong khoảnh khắc chưa đầy một giây ấy, trong gương đã hóa thành một mảng tối đen – cảnh tượng căn phòng vốn được phản chiếu đã vỡ nát, tan biến vào những gợn sóng kia, bóng tối đặc quánh như mực cuối cùng tràn ngập toàn bộ khung gương, tựa như muốn nuốt chửng vạn vật, chậm rãi ngọ nguậy, nhấp nhô, xoay tròn trước mắt Vu Sinh.

Sau đó, trong mảng tối ấy dần dần hiện ra những thứ mới mẻ. Vu Sinh kìm nén sự bất an trong lòng, tiến lên một bước nhìn kỹ. Dần dần, tầng bóng tối tựa như tấm màn đen dày đặc ấy liền tan đi trước mắt hắn, để hắn nhìn rõ cảnh tượng sâu trong gương:

Một con búp bê – nhưng không phải Ngải Lâm, mà là một gương mặt xa lạ – đang nằm thân tàn ma dại giữa một đống phế tích không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Tay chân nàng gãy lìa, xiêm y rách nát, mình đầy thương tích, tựa như đã trải qua một trận ác chiến thảm khốc và cuối cùng kiệt sức bỏ mạng.

Trong sự sững sờ, Vu Sinh mở to mắt, cố gắng nhìn thấy nhiều hơn từ trong gương. Chiếc gương dường như thật sự đáp lại ý niệm của hắn, khung cảnh trong bóng tối chậm rãi dịch chuyển. Vu Sinh nhận thấy góc nhìn mà mặt gương thể hiện đang kéo ra xa, nghiêng đi, hiện ra một toàn cảnh rộng lớn hơn –

Hắn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh con búp bê đã chết trận, nhìn thấy một đống phế tích với quy mô càng thêm khổng lồ. Hắn nhìn thấy rất nhiều kết cấu tựa như cột đá cổ điển và mái hiên, mà những kết cấu ấy đều gãy nát đổ sập, sụp đổ trong sự hỗn độn tối tăm như bùn lầy. Rất nhiều mảnh vỡ thân thể tàn tạ của con búp bê nằm rải rác khắp nơi, tựa như đang tiết lộ cho hắn một thông tin:

Mọi thứ ở đây, đều bị hủy hoại bởi trận chiến này.

Bỗng nhiên, trong đầu Vu Sinh vang vọng lại một câu nói mà Ngải Lâm từng nói với hắn trước đây:

“…Búp bê sống được ban phước lành đấy, ta ở dị vực còn chiến hơn khối kẻ tự xưng là điều tra viên hay thám tử linh giới…”

"Những 'búp bê sống' này thật sự lợi hại đến vậy sao...?" Vu Sinh bất giác lẩm bẩm.

Nhưng cho dù lợi hại đến vậy, con búp bê trong gương vẫn chết, một thứ gì đó còn mạnh hơn nàng đã giết chết nàng – theo góc nhìn dịch chuyển, Vu Sinh nhìn thấy “kẻ địch” đã giết chết con búp bê.

Một khối… bóng đen khổng lồ. Vu Sinh không biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy nó có thể hình rất lớn, gần gấp mười lần con búp bê. Hình dáng của nó đại khái là hình người, nhưng trên lưng lại tựa như mọc ra đôi cánh vặn vẹo chồng chéo. Nó cũng đổ gục giữa một đống phế tích, một phần thân thể khổng lồ của nó đã tan chảy như bùn lầy, hòa làm một với sự hỗn độn xung quanh phế tích, cũng hòa làm một với những mảnh vỡ thân thể của con búp bê nằm rải rác trong đống đổ nát, còn phần cơ thể còn lại thì chi chít những vết nứt và hư hại.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!